Nếu bằng hữu muốn bàn thảo chung vui với các cao thủ trong Cốc th́ bằng hữu cần đăng kư danh tánh (bấm vào ḍng "đăng kư danh tánh" để bắt đầu ghi tên gia nhập.
Đây cũng là những bài thơ do các huynh đệ tỷ muội viết nơi LVD . Những bài thơ sau được xếp theo thứ tự bất định , tên subject sẽ là tên topic mà bài thơ được post
Động Bạch cốt xương trắng phơi tựa tuyết
Thuỷ Vân lầu mây đen che Nhật nguyệt
Xá Phi Long giam cầm bao hào kiệt
Quán Tiêu Tương tiếng oán ai thảm thiết
Cũng bởi v́
Ma Cơ công lực quá thâm sâu
Chiêu số liên miên lối tiếp nhau
Vơ lâm đồng đạo nghiêng ḿnh phục
Ma Vương đành chịu lép phía sau
Mây mảnh khảnh sao che trời bát ngát
Mây âm thầm sao phủ đất bao la
Mây êm đềm sao vây núi không tha
Mây khép nép sao trùm sông lấn át.
Mây lững lờ mà quán thông thế sự
Mây lang thang mà trung hậu tâm tư
Mây bồng bềnh mà nghiêm nghị thi thư
Mây mộc mạc mà chính chuyên ư tứ.
Hởi ơi,
Tiếng trống trận còn reo vang đầu núi
Bầy gà gô đà tan tác mười phương
Nhớ năm xưa,
Năm chín tám, thân chủ tọa nghênh ngang một cỏi
. . . . . thắng chẳng oai nhưng cũng gáy hồi dài
Đến hai ngàn, ỷ đương kim hùng hổ ra oai
. . . . . tuy suýt chết nhưng lại xây nghiệp lớn
Buổi bình minh, giọng gáy ó o
Chiều u ám, mắt nhìn mờ mịt
Để bây giờ,
Bầy gà gô chỉ thích đá nhau
. . . . . mà quên câu "dĩ hòa vi quý"
Dân chủ xị ưa nghe nịnh hót
. . . . . để trở thành hống hách kiêu căng
Bệnh ngôi sao xé nát dải đồng tâm,
. . . . . việc thua trận ắt không sao tránh được
tưởng tài giỏi xem thường các đối thủ
. . . . . mong trận thắng quả thật là rất khó
Trận đầu tiên, thua lính mới vẫn còn mơ màng chưa tỉnh
Lần kế tiếp, hòa dân cũ mà lại khen nhau là tài giỏi
Có biết đâu ?
Thua trận đầu sỉ khí tiêu tan, oai đã giảm làm sao khôi phục ?
Hòa trận hai tổn thất nặng nề, người đã mất biết đâu mà kiếm ?
Trận quyết định, tung Zidane, một con én có làm nên chuyện lớn ?
Lần sau chót, thiếu tùm lum, thuyền đã lủng làm sao mà đi biển ?
Chàng Đan Mạch quyết tâm phục hận, ngày uống mật nằm gai
. . . . . chờ xung trận đòi cả vốn lẫn lời
Em Phú Lang cứ tưởng dạo chơi, đêm uống éo lẳng lơ
. . . . . mơ may mắn gom cúp này cúp nọ
Phú Lang này khiêu vũ quay cuồng,
. . . . . gió thổi lớn nhưng chẳng gây bão lớn
Đan Mạch kia đứng yên trầm tỉnh,
. . . . . chớp nhè nhẹ mà thành ra sét nổ
Nhu chế cương, kiêu tất bại, đạo lý ấy rất rõ ràng
tỉnh chế động, nộ dĩ thất, còn chi mà bàn cãi
Và rồi,
Thua một trận, để thua luôn một giải
Thắng ngày xưa, đâu thắng mãi ngày nay
Trời Paris u ám mang mang, có chi giống ngày vui World Cup hôm nao ?
Sân Inchion châu á xa xôi, sao cứ ngỡ chiến trường Waterloo năm ấy ?
Napoleon thua một trận, để chịu đày bỏ mạng !
RogerLemere thất một hồi, rồi bị đời quênlãng !
Than ôi,
Phút huy hoàng đã tắt, gà gô xưa chỉ còn lại nhúm lông tơ
Tuần trăng mật đã qua, uyên ương ấy nay bắt đầu cắng đắng
Thôi hẹn nhé, Euro kế ráng tìm dăm hạt dẻ ...
nhớ đừng quên, WorldCup sau nương tựa lão thần May
Gà nòi Zidane cùng Real Madrid
Đoạt ngôi vị Châu Âu đệ nhất anh hào
Gà tre Henry đảo đôi giò mảnh khảnh
Đeo Nhị đại hoàng đai Anh quốc Arsenal
Tiếc thay
Kẽ ôm hông
Người trừng huyết lệnh
Vắng bóng cầu trường không một dịp sóng đôi
Âu là quả báo
Cửu thập bát Ronaldo giãy giụa chốn sa trường
Đầu thiên niên kỷ Maldini nhìn lưới nhà tung bay trong giây phút cuối
Nợ đền oán trả
Thiên ý há khinh
Một thế hệ
Giang hồ đệ nhất
Cũng đến ngày phủi áo rửa chậu vàng
Vẫn mãi không phai thời hùng anh khuấy động
Bóng đang lăn
Nhưng ngày mới không còn tiếng gáy
Thoáng đâu đây
Thơm phức cháo gà
Quán Tiêu Tương có nàng Ðại Ngọc
Thích Văn chương mời mọc thi nhân
Yến anh nô nức xa gần
Cùng nhau thi họa xướng vần vui ca
Như Sở ta bôn ba ngày trước
Nay gặp nàng dừng bước phiêu du
Cùng nhau xóa hết oán thù
Ðể Tiêu Tương quán thiên thu lưu truyền !
mừng Ðại Ngọc mở Tiêu Tương Quán
hân hoan mời khắp bạn gần xa
ngày xuân rực nở trăm hoa
hây hây gió mát, la đà liễu dương
đây mỹ tửu mùi hương ngào ngạt
đây nụ đào đẫm hạt sương mai
thi nhân cao hứng đăng đài
họa câu thơ phú thiên thai nơi này
Dạn dày mưa nắng định mò kim
Còn thở còn hơi quyết phải tìm .
Dọc ngang trận mạc tung roi ngựa
Vùng vẫy mây trời ruổi cánh chim
Ðành hay nghiệp số phơi mưa nắng
Ðã biết rằng duyên phận nổi chìm
Ðại Ngọc nàng ơi xin cho biết
Rằng nàng có độ mấy con tim???
Hoa bay hoa rụng ngập trời,
Hồng phai huơng lạt ai nguời thương hoa
Ðài xuân tơ rủ la đà,
Rèm thêu bông khẽ đập qua bên ngoài
Kìa trong khuê các có nguời,
Tiếc xuân lòng những ngậm ngùi vẩn vơ
Vác mai rảo buớc buớc ra,
Lòng nào nỡ giẫm len hoa thế này
vỏ du tơ liễu đẹp thay,
Mặc cho đào rụng, lý bay đó mà.
Sang năm đào lý trổ hoa,
Sang năm buồng gấm biết là còn ai
Tháng ba tổ đã xây rồi,
Trên xà hỏi én quen nguời hay không?
Sang năm hoa lại đâm bông
Biết đâu nguời vắng, lầu hồng còn trơ
Ba năm sáu chục thoi đưa,
Guơm suơng đao gió những chờ đâu đây,
Tố tuơi xuân được mấy ngày,
Chốc đà phiêu dạt, bèo mây thêm sầu
Nở rồi lại rụng đi đâu,
Nguời chôn hoa những rầu rầu đôi cơn.
Cầm mai lệ lại ngầm tuôn,
Dây trên cành trụi hãy còn máu rơi
Thân này muốn vẫy vùng đôi cánh,
Nơi chân trời liệng cảnh hoa rơi!
Nào đâu là chỗ chân trời,
Nào đâu là chỗ có đồi chôn hoa
Sẵn túi gấm đành ta nhặt lấy,
Chọn nơi cao che đậy huơng tàn,
Thân kia trong sạch muôn vàn,
Ðừng cho rơi xuống ngập tràn bùn nhơ
Giờ hoa rụng có ta chôn cất,
Chôn thân ta chưa biết bao giờ,
Chôn hoa nguời bảo ngẩn ngơ,
Sau nay ta chết, ai là nguời chôn?
Ngẫm khi xuân muộn hoa tàn.
Cũng là khí khách hồng nhan về già.
Hồng nhan thấm thoát xuân qua,
Hoa tàn người vắng ai mà biết ai!
Luyện võ đường nổi cơn gió bụi
Gái má hồng gây nỗi gian nan
Thân em đáng giá ngàn vàng
Không yêu không hận thì than nỗi gì
Nàng Ðại Ngọc từ khi vô cốc
Khiến bao chàng hết ngóc đầu lên
Như là cung đã giương tên
xuyên tâm một phát cho thêm hữu tình...
Hoa tươi thắm giữa rừng xanh bát ngát
Sao người đành bẽ ngắt xéo dày
Tự khen hoa , ve vuốt , rồi lãng quên
Tạo cừu hận , thù hằn , đau khổ
Ðời bó buộc , hoa tàn trong vườn nhỏ
Bốn góc tường vò vỏ thân cô
Sớm ôm sương rưng lệ nhớ nhà
Ðêm in bóng run mình trong gió lạnh
Chôn xác hoa ? Thôi đừng đào huyệt tối
Nhờ cuồng phong hoa về tận non sâu
Hộ thân hoa ? Chi bằng quên ong bướm
Ðể tự hoa dũng mãnh chống ngụy tâm
Một buổi chiều
Vào Luyện Võ Ðường
Tôi thấy
Ðàn dê già nhăn nhó
Tôi tự bảo
Dê làm gì ghê thế
Không cười đùa , không luyện võ phòng thân
Những cặp mắt
Hau háu nhìn hoa lạ
Nước dãi rơi
Dính ướt mặt dày
Tôi ước
Có máy chụp hình
Chụp các anh
Làm Kodak Moment
Tôi mong
Có các cụ đồ
Ðem roi gậy
Ðánh đít dê hư đốn
Khi yêu đừng nghĩ bạc tiền
Tình yêu hữu tính, bạc tiền vô tri
Có yêu thì phải có si
Ðừng vì tiền bạc mà đi sai đường
Hãy luôn nghĩ đến người thương
Tự nhiên lòng sẽ vấn vương chữ tình
Khi yêu phải bạch phải minh
Ðừng nên dối trá để tình lợt phai
Khanh hỏi thì thiếp xin thưa
Phòng đơn cô bóng, nắng mưa một mình
Tiêu Tuơng Quán, chỉ một mình,
Kính mời quý khách nặng tình ghé qua
Khanh à, nào dám can qua
Hồng nhan kiếp số, xin tha thiếp giùm
Chẳng làm một cánh phù dung
Mà làm lan trắng, nghi dung tầm thường
Dám đâu mong chuyện ...tơ vuơng
Phong ba gây sóng, thảm thuơng kiếp này
Trời đã cho ta một chữ TÌNH
Vạn năm sáng mãi cõi nhân sinh
Ðông tàn xuân đến hoa mai nở
Hạ nóng vừa sang thu cúc xinh .
Ðời đã cho ta một chữ TÌNH
Ai đi dổi lấy cuộc hiển vinh
Chữ TÌNH hôm trước ta trao Ngọc
Mang cả trời xanh gió ngọt lành
Người đã cho ta một chữ TÌNH
Trăm năm thần thánh mãi hiển linh
Mà tim ta đó ngôi đền nhỏ
Luôn giữ ảnh nàng nét nguyên trinh .
Nhân gian thấm đuộm một chữ TÌNH
Mưa nguồn nước mắt mộng điêu linh
Bao nhiêu đau khổ trên trần thế
Mây khói tan đi một chữ TÌNH .
Ngọc ơi tối có buồn không ?
Ban ngày trong quán cũng đồng anh hào
Sao không vớ đại chàng nào
Ðừng nên giữ giá kén đào chọn cây
Anh khuyên Ngọc với câu này
chẳng bằng rướt đại cái cây về trồng
Dăm năm cây sẽ trổ bông
Bốn mùa trái nở...Khanh thông chưa nè?
Cõi đời anh thích nhất Hoa
Ái Khanh làcái bông hoa tuyệt vời
Thơm hơn hoa ở trên trời
Ðêm đêm hoa nở muôn đời đẹp xinh
Trăm năm...nghĩ lại giật mình
Sao chưa có kẻ dâng tình cho hoa
Khanh ơi hãy hiểu lòng ta
Dầm mưa dãi na*'ng cũng là yêu hoa
Ðoạn trường cũng chỉ mình ta
Cớ sao em tránh không là ái khanh?
Ái ân ai dám tranh dành?
Ðêm khuya trăng sáng thiên thanh mối tình...
Ðan thanh ôi chuyện chúng mình
Mâý trăm năm đó tình xinh vẫn thành
Hoa thơm anh biết để dành
Ái Khanh anh chọn ngày lành về quê
Dáng em kiều diễm đê mê
Người khanh anh quyết cận kề triền miên
Cùng người mỹ nữ se duyên
Lam gia anh sẽ đem thuyền đón khanh
hoa lạc phương nào người ngóng trông
đào hoa tan tác chạnh đau ḷng
năm xưa nguyện ước lời vàng đá
ngoái lại trên lầu bóng tịnh không
c̣n nhớ đêm nao vầng nguyệt tỏ
cười sương Kiều nữ gót sen hồng
gió chiều hiu quạnh bao thương nhớ
đông tới t́nh ra nửa khắc không
Comment